Đêm ngày 19 tháng 7, vịnh Hạ Long – di sản thiên nhiên thế giới đã chìm trong một bầu không khí tang thương chưa từng có. Một chiếc tàu du lịch chở 46 hành khách và 3 thuyền viên đã bị lật do giông lốc, khiến 38 người thiệt mạng. Cơn giông lốc bất ngờ vào buổi chiều đã nhấn chìm con tàu du lịch Vịnh Xanh 58 mang số hiệu QN-7105, với 49 người trên board, giữa biển cả.

Khi mặt trời khuất bóng, hàng nghìn cán bộ, chiến sĩ và lực lượng cứu hộ đã bắt đầu cuộc chạy đua không ngủ để tìm kiếm sự sống hay chí ít, đưa các thi thể trở về với đất liền. Tại bến phà Bãi Cháy, khoảng 30 chiếc xe cứu thương nối dài, cửa mở sẵn, đèn nhấp nháy xuyên đêm như những lời nguyện cầu thầm lặng. Những chiếc xuồng công vụ hú còi liên tục từ phía vịnh vọng vào, mỗi hồi còi là thêm một nỗi xót xa.

Cứ 10-15 phút, lại có thêm thi thể được đưa lên bờ, phủ khăn trắng, chuyển về nhà tang lễ Bệnh viện Bãi Cháy trong tiếng khóc nấc nghẹn của người thân. Chưa bao giờ Hạ Long đau như đêm nay, ông Đỗ Quang Hoàn (46 tuổi, P.Bãi Cháy), người làm du lịch hơn 20 năm, nghẹn ngào chia sẻ. 15 năm trước, từng có vụ chìm tàu Trường Hải làm hơn 10 du khách nước ngoài tử vong, nhưng vụ này đau hơn rất nhiều. Hơn 30 con người mãi không thể về nhà.

Ngay trong đêm, ngành y tế Quảng Ninh đã huy động tổng lực 31 xe cứu thương, hàng chục tổ y bác sĩ túc trực tại hiện trường, hỗ trợ sơ cứu, vận chuyển và cấp cứu tại bệnh viện. Đa phần nạn nhân sống sót bị chấn thương phần mềm, rối loạn tâm lý nặng sau chấn động. Nhờ can thiệp kịp thời, sức khỏe cả 10 người đã dần ổn định, nhưng ánh mắt họ vẫn ánh lên nỗi kinh hoàng và mất mát chưa nguôi.
Tính đến 8 giờ sáng ngày 20 tháng 7, lực lượng cứu hộ đã tìm thấy 45 người trong số 49 người có mặt trên tàu. Trong đó, 10 người sống sót, 35 người đã ra đi mãi mãi. Vẫn còn 4 người mất tích giữa lòng vịnh sâu thẳm, nơi các thợ lặn vẫn dốc sức tìm kiếm, bất chấp đêm tối, mưa lạnh và những đợt sóng dữ dội.
Đây không chỉ là tai nạn hàng hải mà là bi kịch. Thêm một lời nhắc nhở nghiêm khắc về an toàn, về trách nhiệm, và là hồi chuông thức tỉnh để mỗi chuyến tàu ra khơi mang theo niềm vui chứ không phải nước mắt. Giữa bao la biển trời, vịnh Hạ Long đêm qua không yên ả. Nhưng trong từng hơi thở của lực lượng cứu hộ, trong mỗi ánh mắt dõi theo, trong từng vòng tay siết chặt vẫn là niềm hy vọng, là sự sẻ chia…